Tình hình diễn đàn

Người ấy sống mãi trong lòng tôi EmptyNgười ấy sống mãi trong lòng tôi Empty

Diễn đàn chém gió lớn nhất Việt Nam


Go downThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

© FMvi.vn

20/9/2012, 10:53
Ruby
Ruby

—♥Founder♥—

Trong cuộc sống, rất nhiều người cần được sự giúp đỡ của người khác và không phải ai trong số họ cũng nhận được nó. Có nhưng kẻ vô tâm chỉ quan niệm rằng “cháy nhà hàng xóm” không liên quan đến mình. Có những người bày tỏ sự cảm thông bằng sự xót xa cho hoàn cảnh khó khăn họ, nhưng dù vậy nó chỉ làm người ta cảm thấy mình thật đáng thương và càng tuyệt vọng hơn nữa. Cuối cùng trên cả là những người hết lòng giúp đỡ người khác bất chấp tất cả.Và tôi đã nhận được một sự giúp đỡ như vậy từ Tuấn-ân nhân, người sống mãi trong lòng tôi.
Có lẽ, ai cũng nghĩ chúng tôi là một đôi bạn rất thân thiết. Không, thực ra Tuấn là người mà tôi rất hiếm nói chuyện hay chính xác là chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện như những người bạn thực sự. Tuấn là một người hàng xóm ở quê tôi. Bố tôi kể cho tôi rằng: Nhà Tuấn rất nghèo, hằng ngày Tuấn phải đi làm phụ giúp cha mẹ kiếm tiền. Và cũng vì gia cảnh mà Tuấn chỉ được học đến lớp giữa lớp ba là phải nghỉ học. Trong đám trẻ thôn quê, Tuấn gầy guộc. xanh xao và thấp bé nhất, Tuấn luôn mặc những bộ quần áo được chắp vá nhiều lần và luôn luôn hài lòng vào bộ quần áo của mình, cậu không bao giờ đòi mẹ mua quần áo mới. Tuấn thường chân tay lấm lem bùn đất, cậu chính là một “nông dân chân lấm tay bùn” thực sự. Trong khi lũ trẻ quê tôi mê mẩn, đua đòi theo những trò chơi điện tử phung phí tiền bạc của cha mẹ thì Tuấn ở nhà làm giúp cha mẹ biết bao công việc. Từ trông em đến rửa bát, nấu cơm rồi giặt quần áo, Tuần đều hoàn thành một cách xuất sắc. Cứ chiều chiều, Tuấn chăn trâu trên bãi cỏ ở cánh đồng quê tôi. Đặc biệt, tuy nhỏ con nhưng Tuấn rất là khỏe, hằng ngày Tuấn gánh mấy gánh lúa, kéo xe bò cho mẹ. Cuối tuần rảnh rỗi Tuấn còn đi làm phụ hồ. Cuộc sống của Tuấn là vậy đấy.
Tôi là dân thành phố nên tôi thường xuyên được mặc những bộ quần áo đẹp và được chơi những trò chơi mà ở quê có lẽ không bao giờ có. Mỗi khi về quê, tôi thường “diện” những bộ quần áo thật đẹp và thường đem theo những món đồ chơi yêu thích nhất như: máy chơi điện tử, ô tô điều khiển từ xa, những con đồ chơi ro-bo, siêu nhân,... Bọn trẻ ở quê cứ trố mắt nhìn trong sự thèm thuồng. Chúng nó cứ tranh nhau để được chơi. Trong số đó có Tuấn, nhìn chân tay bẩn thỉu của nó mà cầm đồ chơi “xịn” của tôi thì bẩn hết, tôi liền không cho Tuấn chơi. Nhưng Tuấn cứ túm áo tôi nài nỉ làm bẩn hết áo tôi, tôi liền xô ngã Tuấn và mắng cho cậu một trận. Tuấn liền đứng dậy, phủi quần áo rồi chạy đi, tôi có nghe được tiếng sụt sịt của cậu. Lúc tôi về, bố tôi mắng tôi một trận, thì ra thằng bé hàng xóm ông tôi về kể cho bố tôi sự việc vừa rồi. Tôi tự đặt câu hỏi: Tại sao bố tôi mắng tôi chỉ vì một thằng nhà quê? Bố tôi kể cho tôi về gia cảnh đáng thương của Tuấn, nhưng tôi thầm nghĩ nhà quê thì phải thế.
Một hôm, tôi về quê với chiếc ô tô điều khiển từ xa, như thường lệ chúng nó cứ xúm hết vào tranh nhau chơi. Lúc đến lượt thằng Tâm, nó bé nhất hội nên phải chơi sau. Nó loay hoay không biết làm thế nào, rồi gạt luôn phím điều khiển làm ô tô cứ lao về phía trước. Chúng nó hò hét ầm ĩ, tôi đang chơi điện tử liền ngoái ra nhìn, vội chạy ra. Lúc đó, thằng Hiếu-đứa nghịch và còi nhất hội- giật lấy bộ điều khiển từ tay thằng Tâm, hai đứa giằng co nhau làm gãy cái ăng-ten. Tôi tức giận xô hai đứa nó ngã, rồi giật lấy bộ điều khiển, nhưng điều chỉnh mãi chiếc ô tô vẫn lao về phía trước; tôi hoảng hốt đuổi theo. Chiếc ô tô lao thẳng xuống hồ và bánh xe không quay nữa. Tôi lấy cái que đứng trên bờ khều cái ô tô. Nhưng rồi một sự cố đã xảy ra, tôi trượt chân vào vũng bùn và ngã xuống hồ làm cái ô tô trôi ra xa, nhưng tôi vẫn cố với tới lấy chiếc xe. Thế rồi tôi chim nghỉm, quá sợ hãi vì không biết bơi, tôi quay lại và khua khoắng chân tay, tìm mọi cách để vào bờ. Nước hồ rất lạnh ngấm vào người tôi làm tôi cảm thấy rét buốt và bỗng tôi cảm thấy mình bị chuột rút. Tôi quá sợ hãi đến òa khóc, nhưng rồi nước tràn vào miệng làm tôi muốn khóc cũng không được. Tôi cầu mong một sự giúp đỡ của ai đó, tôi thầm nghĩ người nào cứu tôi sẽ là ân nhân suốt đời của tôi. Có thể là lũ trẻ kia, vì tôi biết trong số chúng đứa nào cũng biết bơi và không chỉ có thế, chúng còn bơi rất giỏi. Và quả thực trong làn nước,tôi nhận ra là một bóng người nhỏ con bơi đến chỗ tôi. Tôi vui sướng vì tôi đã có một tia hy vọng cuối cùng rồi ngất đi.
Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm ở bệnh viện trong sự lo lắng của mọi người. Tôi nhìn ra cửa sổ, đây không phải vùng quê tôi, mà là trên thành phố. Tôi hỏi bố tôi ai đã cứu tôi, bố tôi buồn bã kể lại rằng: người cứu tôi không phải lũ trẻ mượn đồ chơi của tôi cứu tôi mà chính là người mà tôi đối xử rất tồi- Tuấn. Hôm đó,Tuấn đi làm đồng qua đó và đã thấy tôi bị như vậy. Tuấn không do dự cởi áo nhảy xuống đưa tôi vào bờ. Không chỉ vậy, Tuấn còn cõng tôi về tận nhà ông, kể cả khi tôi sắp về, Tuấn cũng thường xuyên sang hỏi thăm tôi đã đỡ chưa? Nghe bố kể lại mà nước mắt tôi rơm rớm và tôi thực sự hối hận.
Hè năm sau, tôi về quê, tất nhiên là không ăn diện và đem đồ chơi như mọi khi nữa, nhưng tôi không quên mang quà cho vị ân nhân của tôi. Về đến quê, chưa kịp vào nhà tôi đã chạy một mạch đến nhà Tuấn, nhưng nó không còn là túp lều như xưa nữa và giờ đây nó đã là một căn nhà cao tầng khá đẹp. Tôi gặng hỏi chủ nhà về Tuấn, ông ấy nói không biết Tuấn là ai. Tôi buồn bã đi về, bố tôi lo lắng hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, như xực nhớ ra tôi chạy đi hỏi ông tôi về tin tức của Tuấn. Ông tôi bảo tôi rằng gia đình Tuấn do không có tiền trang trải nợ nần đã phải bán căn nhà và mảnh ruộng đi, rồi chuyển vào quê ngoại sinh sống. Tin tức ấy như một cú sốc với tôi vì tôi và Tuấn chưa từng nói chuyện dù chỉ một lần và có lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp Tuấn nữa. Tôi giữ món quà mà tôi định tặng Tuấn như một vật kỉ niệm vô giá.Vậy là tôi đã mất một người bạn, một người bạn thôn quê hiền lành, thân thiện và vô cùng dũng cảm.
Qua đây tôi đã rút được bài học, kinh nghiệm sống thấm thía. Không bao giờ được khinh thường người khác; hãy giúp đỡ người khác và đừng mong mỏi ở họ điều gì. Và tôi chợt nhớ ra một triết lý rằng khi cho đi một sự giúp đỡ, cuộc sống sẽ trả lại cho bạn một sự giúp đỡ tương ứng. Mỗi khi xem báo đài, thấy một hành động dũng cảm cứu người khác, tôi lại chợt nhớ đến cậu bé cứu tôi năm nào.
http://www.www.maitruongmenyeu.org

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà Ruby
Trả lời nhanh
20/9/2012, 19:40
Ruby
Ruby

—♥Founder♥—

tessssst
http://www.www.maitruongmenyeu.org

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà Ruby
Trả lời nhanh
20/9/2012, 20:26
Ruby
Ruby

—♥Founder♥—

Cái Mod Quick Pro vãi
http://www.www.maitruongmenyeu.org

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà Ruby
Trả lời nhanh

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà Sponsored content
Trả lời nhanh

Về Đầu TrangThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

  © FMvi.vn

Người ấy sống mãi trong lòng tôi EmptyNgười ấy sống mãi trong lòng tôi Empty

« Xem bài trước | Xem bài kế tiếp »

Bài viết liên quan

    Quyền hạn của bạn:

    Bạn không có quyền trả lời bài viết

    • Skin SVNH Rip by dothinh Phát triển bởi BQT và tất cả thành viên.
      Chúng tôi không chịu trách nhiệm về các bài viết do thành viên đưa lên.
      Vui lòng ghi rõ nguồn gốc bài viết khi phát hành lại thông tin từ diễn đàn này.

      © FMvi - Mods by baivong

     Copyright © wWw.BenXua.Net/wWw.BếnXưa.Vn 2010 - 2012 | Diễn đàn bắt đầu : 16/07/2010 | Liên hệ / Phone 0938126695. | QC :Người ấy sống mãi trong lòng tôi Online?u=anhchanganchoi_vnd&m=g&t=1